Susan là bạn của gia đình tôi ở
Mỹ. Có một thời gian quá bận rộn, Susan nhờ tôi chở con trai bà, David,
tới lớp tennis. Những lần tiếp xúc ngắn chỉ 20 phút lái xe chở David
tới trung tâm tennis, tôi rất ngạc nhiên vì cậu bé 10 tuổi này ăn nói
chững chạc, chào hỏi, cảm ơn, hỏi tôi nhiều chuyện và có những quan điểm
riêng mà cậu ấy không ngại ngần bộc lộ, khi chia sẻ về các môn học hay
về các nước cậu ấy đã đi qua.
Một lần tôi tới chơi nhà Susan, đang ngồi nói chuyện thì Susan có điện
thoại. “David để quên cuốn vở bài tập ở nhà. Nó nhờ tôi mang tới trường
cho nó”. Rồi Susan hỏi tôi có muốn cùng bà đi bộ tới trường của David
không. “Trường cách đây bao xa?”, tôi hỏi. “Đi bộ mất khoảng 20 phút”.
Trên đường đi, tôi hỏi Susan: “Tôi chắc chắn rằng David là một đứa bé
rất tự tin và tự lập. Nhưng bà có nghĩ rằng giúp đỡ nó như thế này thì
có chiều nó quá không?”. Susan trả lời: “David là một đứa trẻ ngoan. Hôm
nay nó quên cuốn vở, tôi cũng đang rỗi rãi thì tôi sẽ mang tới cho nó”.
“Nhưng bà có nghĩ rằng làm như vậy nó sẽ ỷ lại không?” “Không, chúng ta
ai chẳng có lần quên cái này cái kia. Tôi dám chắc rằng David chẳng
muốn bị quên vở tí nào”.
“Nhưng nếu nó không chỉ quên lần này, mà còn quên thêm hai, ba lần nữa
thì sao? Liệu bà còn mang vở đến cho nó không?” “Nếu lúc đó tôi rỗi, thì
tôi vẫn có thể mang tới cho nó”. “Tôi không hiểu. Sao bà không dạy
David một bài học, nói rằng: “Đây là lần thứ ba con quên vở rồi. Mẹ
không thể lần nào cũng mang đến cho con. Con chịu khó bị điểm kém một
lần đi, để mà con nhớ”. Susan cười cười, lắc đầu: “Không. Trong gia đình
tôi, chúng tôi không làm như vậy. David cần sự giúp đỡ. Nếu lúc đó tôi
không bận việc gì thì tôi có thể cũng như lần này đi bộ đến đưa cho nó.
Đó là giá trị của gia đình phải không nào?”.
“Tôi thật sự không hiểu nổi, điều đó trái với tất cả những gì tôi biết về dạy con tự lập!”.
Susan giờ mới hiểu ra tại sao tôi cứ hỏi kỹ chuyện mang vở cho David
như vậy. Xốc lại chiếc áo khoác, Susan gạt tóc đang bay lòa xòa trước
mặt: “Tôi nói đó là “khi tôi rỗi”. Còn nếu tôi cũng đang bận việc của
mình, tôi mệt, hoặc trời quá nhiều tuyết, thì tôi sẽ đành phải nói với
David rằng: “Mẹ xin lỗi, nhưng hôm nay mẹ cũng đang rất bận việc, không
thể tới chỗ con được. Con nói lời xin lỗi cô giáo nhé và xem có thể làm
gì để bù đắp không”. Vừa lúc chúng tôi tới trường của David, David chạy
xuống các bậc cầu thang, lao ra phía cổng trường. “Cảm ơn mẹ rất nhiều.
Con yêu mẹ nhiều” rồi cậu chạy lại vào trong lớp.
Lúc quay đầu về nhà, Susan bảo thêm tôi: “Nếu David quả là có sự lơ
đễnh “bác học” và liên tục quên, thì tôi sẽ cùng con ngồi lại xem nguyên
nhân vì sao. Có phải vì David cứ đi ngủ trước để đến sáng ra mới cuống
cuồng cho sách vở vào cặp không? Hay vì các cuốn vở màu sắc quá giống
nhau nên David mang nhầm? Thế thì phải ra Office Depot mua nhãn vở nhiều
màu sắc về dán rồi”.
Lúc đó, tôi chợt nhận ra, bà mẹ Mỹ này “cứng tay” hơn tôi tưởng rất nhiều.
Tôi dám chắc rằng bà luôn để con tự lập, tự thân vận động, chính vì thế
mà David rất nhanh nhẹn và hoạt bát. Nhưng bà cũng không vì “để con tự
lập” mà dằn giọng: “Con phải chịu hậu quả để mà nhớ lấy bài học này”.
Nếu bà có thể giúp, bà sẽ giúp. Nếu bà không thể giúp thì bà cũng đành
buồn lòng mà nói với David như vậy. Bà không nỗ lực quá đà, bỏ bê công
việc của mình hay “hy sinh” lao ra ngoài trời tuyết, nhưng David vẫn
biết rằng mẹ quan tâm đến cậu, chỉ có điều trong hoàn cảnh như vậy, mẹ
không thể giúp. Cậu bé David có thể hôm đó sẽ phải xin lỗi cô giáo hay
bị điểm kém, bên cạnh việc học được bài học về hậu quả của sự đãng trí,
cậu cũng vẫn ấm lòng rằng cậu luôn có mẹ, có gia đình ở bên. Cậu bé
David luôn được mẹ nhắc đến với bản chất tốt, “ngoan”, “nó cũng không
muốn bị quên vở như thế”. Và khi Susan để ý con có thể bị tính “đãng
trí” ảnh hưởng quá nhiều, bà sẽ cùng con ngồi thảo luận và tìm ra giải
pháp để con không quên nữa.
Cách dạy con của Susan rất khác với sự dạy con tự lập một cách cứng
nhắc như là “để nó chịu hậu quả thì nó mới học được”. Nó rất khác với
việc “nghĩ hộ con” - hằng ngày đốc thúc, nhắc nhở để con khỏi quên. Nó
cũng rất khác với việc hy sinh thân mình để giúp con trong im lặng. Nó
cũng rất khác với việc hậm hực giúp con sau một hồi mắng con “cẩu thả”,
“ích kỷ”, “dựa dẫm”...
Những gì tôi học được từ Susan thực sự rất ý nghĩa. Nó giải phóng những
ông bố bà mẹ như tôi khỏi nỗi sợ “làm hư con”, “nuông chiều con”. Nó
nhắc nhở về sự gần gũi, thân mật, hỗ trợ trong gia đình. Hóa ra cách dạy
con của người Mỹ có rất nhiều điểm tương đồng với bản tính yêu thương
con tự nhiên của người Việt Nam. Dạy con tự lập không có nghĩa là gạt đi
tình yêu với con. Mà thực ra họ để con tự lập và vừa yêu thương con,
chỉ dẫn con đúng cách. Để làm được như vậy, chính bố mẹ cũng phải hoàn
thiện mình, là con người hiểu biết, có đạo đức để có thể hướng dẫn con
đúng đắn.
Ở Việt Nam, những người sinh ra ở lứa tuổi 7x, 8x đã quá ngán sự bao
bọc của bố mẹ nên khi sinh ra những đứa con đầu tiên, cùng lúc những tư
tưởng dạy con tự lập của phương Tây tràn vào, những ông bố bà mẹ trẻ
nhanh chóng học hỏi, nhưng do hạn chế thông tin và thực tế nên nhiều
người hình thành tư tưởng cực đoan khi dạy con tự lập. Mỗi lần định dạy
gì con là rất “rón rén” vì sợ làm con phụ thuộc. Sau một vài lần nhắc
nhở là họ phó mặc vào “hậu quả”, hy vọng “hậu quả” sẽ dạy con và làm con
thay đổi. Trong khi đó, cái cần làm không đơn thuần là hậu quả, mà là
dạy con cách làm, cùng thảo luận với con cách nghĩ, cùng tìm giải
pháp... Khi con hay có lựa chọn ăn uống không tốt cho sức khỏe như chỉ
thích uống nước ngọt, ăn đồ béo ngậy, thì mẹ không chỉ nói với con “ăn
thế thì béo đấy” hay ép con “phải ăn nhiều rau vào” mà có thể cùng con
nấu những món ngon bổ dưỡng, cùng học về dinh dưỡng. Khi con lúng túng
với khoản tiền đầu tiên và đầu tuần tiêu hết quá nhanh đến cuối tuần
không còn lại gì, thay vì chỉ để con tự hiểu được cảm giác bất lực vì
không biết quản lý chi tiêu, bố mẹ có thể dẫn cho con xem cuốn sổ ghi
chép chi tiêu hằng ngày của gia đình, để con học được cách quản lý tài
chính.
Chính cách dạy tưởng chừng như “không để con tự lập” đó lại dạy con để
con không chỉ là một người tự lập, mà là một người tự lập thông thái,
đầy bản lĩnh và xúc cảm.
Cẩm Nhung
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét